Hành Trình Bất Ngờ Với Người Bạn Đường Ở Mù Cang Chải

Hành Trình Bất Ngờ Với Người Bạn Đường Ở Mù Cang Chải

HỘI PHƯỢT BỤItheresa2025-04-30 9:05:21660A+A-

Dưới cái nắng vàng rực rỡ của tháng Mười, tôi một mình đạp xe dọc con đèo Khau Phạ, hướng về Mù Cang Chải – vùng đất nổi tiếng với những thửa ruộng bậc thang uốn lượn. Đây là chuyến đi đầu tiên tôi quyết định "phượt" solo, nhưng số phận lại sắp đặt một cuộc gặp gỡ khiến hành trình trở nên đặc biệt hơn bao giờ hết.

Khi chiếc xe đạp bất ngờ xịt lốp ở km thứ 12, tôi đứng giữa đoạn đường vắng với chiếc bơm tay đã hỏng từ hai ngày trước. Tiếng cười giòn tan vang lên phía sau khiến tôi giật mình quay lại. Một cô gái mặc áo khoác gió bạc màu, mái tóc cắt ngắn nhuộm ánh tím đang dựng xe máy bên vệ đường. "Để mình chở anh đến trạm sửa xe gần nhất?" – giọng nói của cô pha chút chất giọng Nghệ An khiến tôi bật cười vì sự trùng hợp – tôi cũng là dân xứ Nghệ.

Hóa ra Hà – tên cô gái – là nhiếp ảnh gia tự do, đang thực hiện bộ ảnh về mùa vàng Tây Bắc. Chúng tôi chia sẻ với nhau gói xôi nếp nương còn nóng hổi mua từ chợ sáng, trong lúc chờ thợ vá lại lốp xe. Câu chuyện về những chuyến đi dài, về việc bỏ phố lên rừng tìm cảm hứng sáng tạo của Hà khiến tôi nhận ra: đôi khi những người xa lạ lại có thể thấu hiểu nhau hơn cả tri kỷ.

Chiều hôm đó, Hà đưa tôi đến bản La Pán Tẩn – nơi ít khách du lịch lui tới. Chúng tôi cùng lội qua con suối nhỏ đầy đá cuội, chân trần cảm nhận làn nước lạnh buốt mùa đông. Trong căn nhà sàn đơn sơ của gia đình người Mông, bà cụ chủ nhà mặc chiếc váy thổ cẩm đã bạc màu, tỉ mẩn dạy chúng tôi cách nhuộm vải bằng lá chàm. Mùi hương nồng ấm của chảo thịt lợn bản xào mắc khén lan tỏa khiến cả hai đói cồn cào, nhưng phải đợi đến khi mặt trời lặn sau dãy Hoàng Liên Sơn mới được thưởng thức bữa tối.

Đêm ấy, dưới ánh trăng non in bóng những cây đào rừng, Hà kể về lần cô suýt mắc kẹt trong trận lũ quét ở Huổi Phạt. Giọng kể hóm hỉnh về việc phải ngủ trong chuồng trâu cùng hai chú bò, nhưng đôi mắt lại ánh lên nỗi ám ảnh khôn nguôi. Tôi chợt hiểu vì sao trong chiếc balo nhỏu nhoẹt của cô luôn có cuốn sổ tay đầy ắp số điện thoại người dân bản địa – những "bảo hiểm du lịch" bằng xương bằng thịt.

Sáng hôm sau, khi chia tay ở ngã ba Còi Mơ, Hà dúi vào tay tôi chiếc vòng tay bằng chỉ ngũ sắc tự tết. "Của bà cụ hôm qua tặng, mình biết anh cần nó hơn" – cô cười toe khi thấy tôi ngượng ngùng không dám nhận. Chiếc xe máy của Hà khuất dần sau đám mây bụi đỏ, để lại tôi với chiếc vòng tay ấm nhiệt và bài học về sự tin tưởng.

Ba năm sau, mỗi khi ngửi thấy mùi dầu máy xe hay hương khói bếp củi, ký ức về hành trình ấy lại ùa về nguyên vẹn. Tôi vẫn giữ thói quen Hà dạy: luôn để dành hai thanh chocolate trong balo – không phải để ăn, mà làm quà cho những đứa trẻ vùng cao. Còn chiếc vòng ngũ sắc giờ đã phai màu, vẫn nằm gọn trong hộp đựng kính, nhắc nhở tôi về triết lý giản dị nhất của những chuyến đi: phượt không phải là chinh phục địa danh, mà là để trái tim va chạm vào những số phận.

Hôm qua, khi thấy bức ảnh ruộng bậc thang Mù Cang Chải đạt giải nhất cuộc thi ảnh quốc tế, tôi mỉm cười nhận ra tác giả chính là người bạn kỳ lạ năm nào. Trong góc phải bức hình, bóng dáng một chàng trai đang loay hoay với chiếc xe đạp xẹp lốp in hằn trên nền trời xanh biếc – khoảnh khắc chân thực đến mức tôi phải bật cười thành tiếng. Hóa ra những điều ta tưởng là sự cố trớ trêu, lại có thể trở thành tác phẩm nghệ thuật trong đôi mắt người khác.

Nhấn vào đây để SAO chép địa chỉ này Nội dung này được sắp xếp bởi Phượt Bụi, hãy chắc chắn để ghi địa chỉ khi chia sẻ!

 Copyright bntdumas.com Rights Reserved.Sitemaps