Cuộc Phiêu Lưu Giữa Rừng Sâu Tuổi Thơ – Hành Trình Khó Quên

Cuộc Phiêu Lưu Giữa Rừng Sâu Tuổi Thơ – Hành Trình Khó Quên

BẢN ĐỒ PHƯỢTnora2025-04-23 17:15:0912A+A-

Tuổi thơ của tôi gắn liền với những cánh rừng nhiệt đới bạt ngàn ở vùng cao Tây Nguyên. Khi ấy, tôi chỉ là một đứa trẻ 10 tuổi, sống trong ngôi làng nhỏ ven rừng. Mỗi mùa hè, lũ trẻ chúng tôi lại rủ nhau khám phá những con đường mòn chưa từng có dấu chân người. Nhưng kỷ niệm đáng nhớ nhất là lần chúng tôi lạc vào khu rừng cấm mà người già vẫn gọi là "Rừng Ma" – nơi ẩn chứa vô số câu chuyện kỳ bí.

Hôm ấy, trời vừa hửng nắng, tôi cùng hai người bạn thân là H'Lan và A Sử đem theo chiếc la bàn cũ kỹ của ông nội, một con dao nhỏ và ít lương khô. Chúng tôi hứa với nhau sẽ tìm ra "Thác Nước Thần" mà các bậc trưởng lão thường kể – nơi có dòng nước trong vắt chảy từ đỉnh núi đá hình mặt hổ. Theo lời đồn, ai uống nước ở đó sẽ trở nên dũng cảm.

Bước vào rừng sâu, tiếng chim hót liên hồi như bản nhạc chào đón. Những tán cây cổ thụ cao vút che khuất ánh mặt trời, tạo nên màn sương mỏng lơ lửng. A Sử, cậu bạn am hiểu nhất về động vật, chỉ cho chúng tôi dấu vết của lợn rừng trên lớp bùn ẩm. H'Lan thì cẩn thận đánh dấu từng đoạn đường bằng những mảnh vải màu để tránh lạc.

Đến trưa, khi chúng tôi đang nghỉ chân dưới gốc cây sao đen lớn, trời đột nhiên đổ mưa như trút nước. Tiếng sấm rền vang khiến đàn khỉ trên cành cây hốt hoảng kêu ré. Chiếc la bàn bắt đầu quay loạn xạ, và trước khi kịp nhận ra, chúng tôi đã mất phương hướng hoàn toàn. Mưa rừng kéo dài cả tiếng đồng hồ, xóa sạch mọi dấu vết.

Lúc mưa tạnh, mặt trời lặn sau những ngọn núi, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả khu rừng. Chúng tôi run rẩy khi nghe tiếng hú dài của một loài vật lạ. H'Lan bỗng hét lên: "Có ai đó đang theo dõi chúng ta!". Quả thực, từ phía bụi cây rậm rạp, một đôi mắt màu hổ phách lấp lánh đang nhìn chằm chằm. A Sử nhanh trí ném cục đất về phía đó, và một con báo hoa mai to bằng chiếc xe đạp phóng vụt qua.

Đêm xuống, ba đứa co cụm bên đống lửa nhỏ. Tiếng côn trùng rên rỉ hòa cùng tiếng gió vi vu như bản nhạc ma quái. Tôi nhớ lại lời mẹ dặn: "Rừng này có linh hồn của những chiến binh xưa, đừng bao giờ tỏ ra sợ hãi". Chúng tôi quyết định hát vang bài ca truyền thống của dân tộc Êđê – điều kỳ diệu đã xảy ra khi những đốm lửa bập bùng bỗng dịu dàng hơn.

Sáng hôm sau, khi men theo tiếng nước chảy róc rách, chúng tôi phát hiện ra một hang động kỳ lạ. Trên vách đá phủ đầy rêu xanh là những hình vẽ cổ bằng màu đỏ thẫm – hình người nhảy múa, hình thú dữ và các ký tự bí ẩn. A Sử dùng con dao cạo lớp rêu, lộ ra dòng chữ Chăm Pa cổ: "Kẻ nào dám bước qua cổng đá sẽ nhận được món quà của thần rừng".

Vượt qua nỗi sợ, chúng tôi luồn qua khe đá hẹp. Một luồng khí mát lạnh ùa vào mặt. Trước mắt là cảnh tượng choáng ngợp: thác nước cao hàng chục mét đổ xuống hồ nước phát sáng lấp lánh do hàng ngàn đom đóm tạo thành. Những cây dương xỉ khổng lồ tỏa ánh sáng nhẹ nhàng như trong cổ tích. Chúng tôi uống thử dòng nước mát lạnh, và kỳ lạ thay, mọi mệt mỏi tan biến.

Khi trở về làng sau ba ngày lạc trong rừng, chúng tôi được các già làng khen ngợi vì lòng dũng cảm. Nhưng điều quan trọng hơn là bài học về tình bạn, sự tôn trọng thiên nhiên và sức mạnh của niềm tin. Đến nay, tôi vẫn giữ mảnh vải đỏ đánh dấu đường đi ấy như báu vật – nó nhắc nhở rằng kỳ quan lớn nhất không nằm ở tận cuối hành trình, mà ở những trái tim biết dũng cảm bước đi.

Hai mươi năm sau, khi trở lại khu rừng xưa, tôi chợt hiểu vì sao người ta gọi đó là Rừng Ma. Không phải vì ma quỷ, mà vì nơi ấy giữ linh hồn của những đứa trẻ dám ước mơ – linh hồn ấy vĩnh viễn sống động trong từng tán lá, từng giọt sương và tiếng thì thầm của gió qua kẽ cây.

Nhấn vào đây để SAO chép địa chỉ này Nội dung này được sắp xếp bởi Phượt Bụi, hãy chắc chắn để ghi địa chỉ khi chia sẻ!

 Copyright bntdumas.com Rights Reserved.Sitemaps