Nhật Ký Du Lịch Huệ Châu Của Phượt Thủ: Khám Phá Vẻ Đẹp Tiềm Ẩn

Nhật Ký Du Lịch Huệ Châu Của Phượt Thủ: Khám Phá Vẻ Đẹp Tiềm Ẩn

HỘI PHƯỢT BỤIgrace2025-05-07 13:38:44523A+A-

Trong làn gió mát rượi của buổi sáng tháng Mười, tôi khoác ba lô lên vai và bắt đầu hành trình khám phá Huệ Châu - thành phố duyên hải phía Đông Quảng Đông Trung Quốc. Điều khiến tôi ấn tượng đầu tiên chính là sự hài hòa giữa nhịp sống hiện đại và nét đẹp truyền thống nơi đây.

Dừng chân tại công viên Hồ Tây rộng lớn, tôi như lạc vào bức tranh thủy mặc. Mặt hồ phẳng lặng in bóng những tán cây cổ thụ, xen lẫn tiếng chim hót ríu rít. Một nhóm người cao tuổi đang tập thái cực quyền dưới bóng cây, động tác uyển chuyển hòa cùng nhịp thở của thiên nhiên. Tôi chợt nhận ra, đây chính là "linh hồn" của thành phố mà nhiều người vội vã đã bỏ lỡ.

Buổi trưa, tôi men theo con đường ven biển Đại Á Loan. Những rặng dừa nghiêng mình trong gió, từng đợt sóng vỗ nhẹ vào bờ cát trắng mịn. Tại quán ăn nhỏ của một ngư dân, tôi được thưởng thức món cá tuyết hấp gừng đặc sản. Cách chế biến giản dị nhưng vị ngọt tự nhiên của cá hòa quyện với thơm nồng của gừng tươi khiến tôi nhớ mãi. Ông chủ quán kể, gia đình ông đã nấu món này bằng nồi đất truyền thống suốt ba thế hệ.

Chiều đến, khu phố cổ Kim Long trở thành điểm đến bất ngờ. Những ngôi nhà gỗ được chạm khắc tinh xảo, mái ngói rêu phong nhuốm màu thời gian. Tại tiệm trà cổ "Thiên Hương Các", nghệ nhân trà Lý Tiểu Phương đã dành cả buổi chiều dạy tôi nghệ thuật pha trà Công Phu. Cô chia sẻ: "Mỗi ấm trà ngon cần sự kiên nhẫn - từ nhiệt độ nước đến nhịp rót trà đều phải đúng điệu".

Hành trình tiếp tục dẫn tôi đến núi La Phù Sơn lúc hoàng hôn. Leo qua 1.200 bậc đá mòn nhẵn, đứng trên đỉnh núi phóng tầm mắt ngắm toàn cảnh thành phố đang lên đèn. Những tia nắng cuối ngày nhuộm vàng mặt biển, xa xa là âm thanh xào xạc của rừng thông. Khoảnh khắc ấy khiến tôi hiểu vì sao các thi nhân xưa thường ví von Huệ Châu như "viên ngọc chưa được mài giũa".

Đêm xuống, khu chợ đêm Đông Môn nhộn nhịp khác hẳn vẻ yên bình ban ngày. Tôi thử món bánh bao hấp lá sen thơm phức, nghe các tiểu thương kể chuyện buôn bán đêm. Anh Trần Văn Hào - chủ quán nướng hải sản - cười hiền: "Khách phương xa đến đây, cứ ăn no rồi đi dạo phố biển, đảm bảo quên hết mệt nhọc".

Trong hai ngày tiếp theo, tôi tiếp tục khám phá những góc khuất của thành phố. Từ làng chài nhỏ bé ven vịnh Bình Hải với những chiếc thuyền gỗ sơn màu rực rỡ, đến tu viện Nam Hải uy nghiêm ẩn mình trong rừng trúc. Mỗi nơi đều ẩn chứa câu chuyện riêng, như mảnh ghép hoàn chỉnh tạo nên diện mạo đa sắc của Huệ Châu.

Chuyến đi kết thúc tại bãi biển Đại Á lúc bình minh. Tôi ngồi trên bãi cát ẩm sương, nhâm nhi tách cà phê đặc biệt làm từ hạt rang thủ công. Xa xa, vài chiếc thuyền giấy màu đỏ do du khách thả trôi theo sóng, mang theo những ước nguyện bình an. Huệ Châu trong tôi giờ đây không chỉ là điểm đến, mà giống như người bạn tri kỷ - khiêm nhường nhưng luôn biết cách khiến người ta say mê bằng vẻ đẹp dung dị nhất.

Hành trình này dạy tôi bài học về sự chậm rãi. Giữa thời đại du lịch tốc độ, đôi khi dừng lại lắng nghe tiếng thì thầm của từng viên gạch cổ, hương vị mộc mạc trong từng món ăn địa phương, mới thực sự thấu hiểu trái tim của vùng đất mình đặt chân đến.

Nhấn vào đây để SAO chép địa chỉ này Nội dung này được sắp xếp bởi Phượt Bụi, hãy chắc chắn để ghi địa chỉ khi chia sẻ!

 Copyright bntdumas.com Rights Reserved.Sitemaps