Những Tâm Sự Của Một Phượt Thủ: Hành Trình Đi Để Trưởng Thành
Chiếc balo đã sờn viền dính đầy bụi đường, đôi giày leo núi mòn đế in dấu trăm ngọn đồi – đó là những người bạn đồng hành thầm lặng trong hành trình 7 năm rong ruổi khắp dải đất hình chữ S của tôi. Đêm nay ngồi bên bếp lửa trại ở Mù Cang Chải, nghe tiếng suối róc rách hòa cùng gió núi, bỗng thèm được kể lại những mảnh ghép cảm xúc chưa từng chia sẻ.
Những chặng đường đầu tiên vẫn như in dấu trong ký ức. Lần đầu đặt chân đến Sa Pa năm 22 tuổi, tôi đã khóc nức nở giữa trận mưa chiều vì lạc đường trên triền núi. Cái lạnh cắt da cùng cơn đói cồn cào dạy tôi bài học đầu tiên: du lịch bụi không phải là những bức ảnh đẹp trên mạng xã hội, mà là khả năng đối mặt với bất ngờ. Đêm ấy, một bà người Mông đen đã mời tôi về nhà sưởi ấm bằng chén rượu ngô nồng đượm, thứ hương vị của lòng nhân ái khiến trái tim kẻ lữ thứ tan chảy.
Nhịp sống trên đường dần trở thành mạch máu chảy trong huyết quản. Có những buổi sáng tỉnh giấc trong lều bạt giữa rừng Cúc Phương, tiếng vượn hót gọi bầy xé tan màn sương. Có chiều lang thang ở phố cổ Hội An, ngắm ánh hoàng hôn nhuộm vàng những mái ngói rêu phong. Quen rồi cái cảm giác một mình đối diện với thiên nhiên hùng vĩ, nỗi cô đơn trở thành người bạn tri kỷ, dạy tôi lắng nghe từng nhịp thở của đất trời.
Những vết xước cuộc đời in hằn trên da thịt lẫn tâm hồn. Vụng về bị ong đốt thâm tím cả cánh tay ở Đồng Tháp Mười, ngã xe máy trầy xước khắp người trên cung đèo Hải Vân, hay cái đêm co ro trong trạm xe buýt bỏ hoang ở Mũi Né vì lỡ chuyến tàu. Mỗi vết sẹo là một câu chuyện, mỗi lần va vấp khiến trái tim rắn rỏi hơn. Tôi học được cách mỉm cười khi nhận ra mình đã đi qua những thử thách tưởng chừng không thể vượt qua.
Khoảnh khắc đổi trao giữa người lữ hành và mảnh đất lạ luôn khiến tim tôi thổn thức. Buổi tối chia sẻ bữa cơm cháy với gia đình ngư dân ở Phan Thiết, nơi ánh đèn dầu le lói chiếu rõ những nếp nhăn in hằn vất vả. Sáng sớm cùng các sư thầy quét sân chùa ở Huế, tiếng chổi tre sột soạt hòa vào chuông chùa văng vẳng. Những cuộc gặp gỡ thoáng qua ấy dạy tôi bài học về lòng tốt không điều kiện - thứ tài sản quý giá nhất trên mọi nẻo đường.
Hành trình trưởng thành không đo bằng cây số đã đi, mà nằm ở những lớp vỏ bọc dần bong ra. Từ cô gái nhút nhát chỉ dám ngủ trong khách sạn, giờ tôi có thể bình thản dựng lều giữa rừng sâu. Từ kẻ vụng về không phân biệt nổi hướng đông tây, nay đã thuộc lòng những mẹo sinh tồn trong rừng. Nhưng quan trọng hơn cả, những chuyến đi đã giúp tôi hiểu ra hạnh phúc đôi khi chỉ là được uống ngụm nước mát sau chặng đường dài, hay niềm vui được ngắm bình minh lên trên đỉnh Fansipan sương phủ.
Đêm nay, ngọn lửa trại đã tàn, tiếng côn trùng rả rích vọng lại từ triền núi. Tôi vuốt ve chiếc bản đồ Việt Nam nhàu nát trong balo, nơi những vết mực đánh dấu đã phai màu theo năm tháng. Hành trình vẫn còn dài, còn biết bao ngọn núi chưa chinh phục, bao con người chưa gặp gỡ. Nhưng có một điều tôi biết chắc: mỗi bước chân đi, trái tim này lại rộng mở thêm để đón nhận những bài học mới từ cuộc phiêu lưu không hồi kết mang tên "cuộc đời".
Các bài viết liên qua
- Kinh nghiệm tự lái xe du lịch Cung Lưu: Những lưu ý quan trọng không thể bỏ qua
- Bạn Có Dám Thử? Những Trải Nghiệm Du Lịch Bụi "Rùng Mình" Dành Cho Dân Phượt
- Trải Nghiệm Độc Đáo: Ở Nhà Dân Khi Du Lịch Bụi Việt Nam
- Anh Dũng - Con Trai Của Ai Trong Cộng Đồng Phượt Thủ?
- Trải Nghiệm Homestay: Lưu Trú Cùng Người Bản Địa Khi Du Lịch
- Tổng Hợp Bản Đồ Tuyến Đường Phượt Bộ Và Tự Lái Tại Việt Nam
- Chất Lượng Của Dân Phượt Tự Lái: Thực Trạng Và Giải Pháp
- Cách Tìm Bạn Du Lịch Phượt Tốt Nhất Cho Chuyến Đi Đáng Nhớ
- Khám Phá Linh Thạch: Thiên Đường Bí Ẩn Cho Dân Phượt Thủ
- Khám Phá Địa Chỉ Du Lịch Phượt Tại Huyện Linh Thạch