Hành Trình Xuyên Rừng Của Một Phượt Thủ: Ký Ức Khó Quên
Chiếc xe máy cà tàng rít lên từng hồi trên con dốc đá lởm chởm, tôi xiết chặt tay ga mà lòng dâng đầy hối hận. Chuyến phượt đơn độc xuyên rừng Cúc Phương lần này đã vượt quá dự tính từ lúc chiếc bản đồ giấy bỗng dưng biến mất trong cơn mưa rừng bất chợt.
"Thằng điên mới một mình lao vào đây!" - Lời cảnh báo của anh chủ homestay ở Ninh Bình vang vọng lại. Đúng lúc ấy, bánh xe sau trượt dài trên lớp lá mục, hất tôi văng xuống vũng bùn nhão. Chiếc ba lô dựng đứng bên gốc cây đa cổ thụ, những giọt nước từ tán lá nghìn năm rơi lộp độp lên tấm áo khoác đã ướt sũng.
Tiếng lạo xạo trong bụi rậm khiến tôi đứng hình. Một bóng người thấp bé hiện ra, tay cầm cần câu dài bằng tre. Ông lão mặc áo nâu bạc màu, đôi mắt nheo lại dưới vành nón lá đã sờn: "Chú trai lạc rồi à?" Giọng nói đặc trưng của người Mường vang lên ấm áp lạ thường.
Theo chân ông lão men theo lối mòn chỉ rộng bằng bàn chân, tôi kinh ngạc phát hiện cả thung lũng ẩn sau bức tường dây leo. Những ngôi nhà sàn lợp lá cọ nằm nép mình bên dòng suối trong vắt, khói bếp lam chiều quyện với sương núi tạo thành dải lụa mờ ảo. Bà con trong bản đang quây quần giã gạo bằng cối chày gỗ, tiếng hát ví von hòa cùng nhịp chày đều đặn.
"Uống đi, rượu cần của người Mường chúng tôi." Ông lão đưa tôi chiếc cần tre dài hơn mét, mùi thơm nồng của gạo nếp lên men xộc thẳng vào mũi. Vừa hút ngụm đầu tiên, lưỡi tôi đã tê rần như có trăm con kiến bò. Tiếng cười giòn tan của mấy cô gái trong bộ váy thổ cẩm sặc sỡ vang lên quanh bếp lửa.
Đêm đó, nằm trên tấm phản gỗ mộc mùi trầm hương, tôi nghe ông lão kể về trận lũ quét năm nào cuốn trôi cả con trâu đang cày. "Rừng này như bà mẹ, khi dịu dàng khi dữ tợn," giọng ông trầm xuống, "nhưng cứ thành tâm thì đá cũng nở hoa." Sáng hôm sau, ông dẫn tôi đến gốc cây sấu nghìn tuổi - nơi người Mường vẫn đến cầu may. Những dải vải đủ màu buộc quanh thân cây phất phơ trong gió như lời thì thầm của bao thế hệ.
Khi chia tay, ông lão dúi vào tay tôi chiếc túi vải nhỏ đựng hạt giống cây lim xanh. "Mang về trồng, khi nào cây ra lá mới thì quay lại." Chiếc xe máy nổ máy giữa tiếng chim hót ríu ran, tôi ngoái nhìn lần cuối bản làng đã khuất sau màn sương.
Hai năm sau, chồi non đầu tiên nhú lên từ hạt giống ấy, tôi biết mình phải trở lại. Nhưng khi đặt chân đến nơi, cả thung lũng đã biến mất sau đập thủy điện. Chỉ còn tiếng nước đổ ầm ì như khúc bi ca cho ký ức về một lần lạc lối kỳ diệu.
Giờ đây mỗi khi ngửi thấy mùi rượu cần, tôi lại thấy cay cay sống mũi. Có những hành trình không cần đích đến, bởi chính những lạc lối bất ngờ mới là thứ đổi bằng cả đời để nhớ.
Các bài viết liên qua
- Khám Phá Bí Ẩn: Lữ Khách Du Lịch Kinh Dương Là Ai?
- Khám Phá Hải Nam Tự Lái: Điểm Đến Lý Tưởng Để Tìm Bạn Đồng Hành
- Các Nền Tảng Đăng Chuyến Đi Phượt Phổ Biến Cho Dân Du Lịch Bụi
- Cách Sử Dụng Thẻ Ưu Đãi Du Lịch Cho Dân Phượt Hiệu Quả
- Những Lưu Ý Khi Đi Du Lịch Cùng Bạn Khác Giới
- Chuyến Du Lịch Cùng Bạn "Lừa Đảo" - Trải Nghiệm Đáng Quên Trong Đời
- Hướng Dẫn Lên Lộ Trình Du Lịch Bụi Cho Dân Phượt Thực Thụ
- Phượt Tự Lái Hát Dân Ca Trên Núi – Bí Ẩn Đằng Sau Là Ai?
- Bản Đồ Hướng Dẫn Du Lịch Mùa Xuân Cho Phượt Thủ: Khám Phá Việt Nam Theo Cách Riêng!
- Những Điểm Đến Hấp Dẫn Dành Cho Phượt Thủ Tại Việt Nam