Hành Trình Rực Rỡ Cùng Những Người Bạn Phượt Thân Thương

Hành Trình Rực Rỡ Cùng Những Người Bạn Phượt Thân Thương

HỘI PHƯỢT BỤIolga2025-04-29 9:30:16662A+A-

Chiếc xe máy chồm lên con dốc đá lởm chởm, tiếng cười giòn tan của nhóm bạn trẻ hòa cùng tiếng gió rít qua những tán rừng keo. Đó là khoảnh khắc tôi hiểu vì sao người ta gọi "phượt" là môn thể thao của những trái tim đồng điệu - nơi niềm vui được nhân lên gấp bội khi có người cùng chung nhịp bước.

Chuyến đi Điện Biên mùa hoa ban nở năm ấy đã dạy tôi bài học về sự kết nối kỳ diệu giữa những người xa lạ. Trên chuyến xe đêm từ Hà Nội lên Mộc Châu, nhóm chúng tôi - 5 con người đến từ 5 tỉnh thành khác nhau - bỗng trở nên thân thiết chỉ sau vài câu chuyện về những lần lạc đường ở Sa Pa hay kinh nghiệm săn mây ở Y Tý. Cô gái Huế mang theo nồi cơm lam gói trong lá chuối, chàng trai Đà Lạt chia sẻ túi hạt điều rang muối, còn tôi - kẻ mới tập tành phượt - đóng góp bằng những câu họi ngây ngô khiến cả đoàn cười nghiêng ngả.

Điều làm nên sự khác biệt của những chuyến đi tập thể chính là những tình huống "dở khóc dở cười" chỉ có thể giải quyết bằng tinh thần đồng đội. Khi chiếc xe máy của anh bạn quê Nghệ An bị xịt lốp giữa con đèo vắng, cả nhóm không ngần ngại dừng lại, dựng lều bạt tạm giữa triền núi. Trong lúc chờ thay ruột xe, chúng tôi phát hiện ra tài năng ẩn giấu của nhau: người biết thổi sáo bằng lá cây rừng, người giỏi nhóm lửa bằng vỏ thông khô, thậm chí có cả "chuyên gia" kể chuyện ma khiến đêm hoang vu bỗng trở nên sống động lạ kỳ.

Những bữa ăn dã chiến bên suối trở thành khoảnh khắc đáng nhớ nhất. Tôi vẫn nhớ như in hình ảnh cô bạn tên Linh - người từng tự nhận "không biết nấu nướng" - lại có thể chế biến món cá suối nướng lá mắc mật khiến cả đoàn xuýt xoa. Chúng tôi học được cách tận dụng nguyên liệu địa phương: măng le lấy từ rừng, rau dớn hái ven đường, thậm chí cả những trái ổi rừng chua chua ngọt ngọt dùng làm gia vị.

Điều đặc biệt là mỗi thành viên đều mang đến màu sắc riêng cho hành trình. Có người say mê chụp ảnh những góc phố cổ, có người thích khám phá ẩm thực đường phố, lại có người chỉ đơn giản muốn ngồi hàng giờ bên hồ nước ngắm mây trôi. Thế nhưng chính sự đa dạng ấy lại tạo nên bức tranh du lịch sống động, nơi mỗi người vừa là nhà thám hiểm cá nhân, vừa là mảnh ghép không thể thiếu của tập thể.

Khi hoàng hôn buông xuống thung lũng Mường Thanh, cả nhóm ngồi quây quần bên bếp lửa. Những câu chuyện về quá khứ, hiện tại và cả những dự định tương lai cứ thế tuôn ra tự nhiên như dòng suối đang róc rách dưới chân núi. Tôi chợt nhận ra giá trị thực sự của những chuyến đi không nằm ở điểm đến, mà ở những con người ta gặp gỡ trên đường. Họ như những ngọn đèn dẫn lối, biến hành trình từ chỗ là sự dịch chuyển không gian thành cuộc hành hương của tâm hồn.

Sáng hôm sau, khi chia tay nhau ở bến xe Mường Ảng, không ai hứa hẹn ngày gặp lại. Nhưng tôi biết chắc rằng, chỉ cần một tin nhắn: "Cuối tuần này có kế hoạch gì chưa?" - những trái tim phiêu lưu lại sẽ tìm về cùng một nhịp đập. Bởi với dân phượt chân chính, niềm vui lớn nhất không phải là được đi bao xa, mà là được đi cùng những người hiểu giá trị của từng bước chân.

Nhấn vào đây để SAO chép địa chỉ này Nội dung này được sắp xếp bởi Phượt Bụi, hãy chắc chắn để ghi địa chỉ khi chia sẻ!

 Copyright bntdumas.com Rights Reserved.Sitemaps