Du Lịch và Những Người Bạn Đường: Cảm Xúc Khó Quên
Trong hành trình khám phá Việt Nam, tôi chợt nhận ra sắc màu tuyệt nhất không đến từ phong cảnh hùng vĩ mà tỏa ra từ những nụ cười của người lạ đồng hành. Chuyến đi Sapa mùa lúa chín năm ấy đã dạy tôi bài học về sự kỳ diệu của những cuộc gặp gỡ tưởng như ngẫu nhiên.
Khi chiếc xe khách từ Hà Nội lắc lư qua con đèo Ô Quy Hồ, chiếc balô của cô gái ngồi kế bên đổ sập xuống chỗ tôi. Thay vì cau mày như thói quen thành phố, chúng tôi cùng bật cười và bắt đầu câu chuyện bằng thứ tiếng Anh lơ lớ. Hóa ra Linh - cô sinh viên kiến trúc Đà Lạt - cũng đang đi "phượt" một mình. Cái cách cô ấy vừa nói vừa vẽ nguệch ngoạc về kiến trúc nhà trình tường trên khăn giấy khiến cả ghế xe như rộn ràng hơn.
Đến bản Cát Cát, trời đổ mưa như trút nước. Đang loay hoay tìm chỗ trú, tiếng "Ê, qua đây!" vang lên từ nhóm ba chàng trai đang co ro dưới mái hiên quán nhỏ. Họ chia sẻ cho chúng tôi mấy củ khoai nướng còn nóng hổi và chai rượu táo mèo tự nấu. Giữa cái rét cắt da, những câu chuyện về chuyến đi vòng quanh Đông Dương bằng xe máy của họ khiến không khí ấm dần lên. Tôi nhớ nhất ánh mắt lấp lánh của anh chàng người Huế khi kể về lần bị lạc ở Mù Cang Chải: "Lúc con xe máy hết xăng giữa rừng, tưởng phải ngủ với cọp, may gặp bác nông dân đi tuần rẫy..."
Hành trình trở nên khác biệt khi chúng tôi quyết định ghép nhóm. Trên con dốc đá trơn trượt dẫn đến đỉnh Fansipan, bàn tay nắm chặt nhau không phân biệt người quen kẻ lạ. Khi cô bạn người Pháp trong nhóm ngã sõng soài vì trượt đá, cả đoàn không ai bảo ai cùng lục balô lấy băng gạc cá nhân. Buổi tối quây quần bên nồi lẩu gà nấu vội, tiếng cười nói hòa cùng âm thanh xèo xèo của những tấm ảnh chụp liểng xiểng bằng máy phim cũ.
Có khoảnh khắc tôi không thể quên ở thị trấn Sa Pa lúc nửa đêm. Cả nhóm đứng lặng ngắm dải Ngân Hà như dải lụa bạc vắt ngang trời. Không ai nói câu nào, nhưng tôi biết trong tim mỗi người đang trào dâng cảm xúc khó tả. Chị gái người Ý thì thầm: "Ở đây sao mà giống bức tranh Van Gogh thế..."
Khi chia tay ở bến xe Mỹ Đình, chúng tôi trao nhau những cái ôm thật chặt mà không hẹn ngày gặp lại. Điều kỳ lạ là dù không lưu số điện thoại hay kết bạn Facebook, những khuôn mặt ấy vẫn hiện về sống động mỗi khi tôi lật lại tập ảnh cũ. Có lẽ vẻ đẹp thực sự của những cuộc gặp gỡ đường xa chính là ở chỗ không toan tính, không vướng bận, chỉ thuần khiết như cơn gió thoảng qua đồi chè.
Giờ đây mỗi khi nghe ai đó nói "đi một mình cho tự do", tôi lại mỉm cười. Tự do thực sự không phải là cô độc giữa thiên nhiên, mà là khả năng mở lòng đón nhận những mảnh đời khác lạ. Những người bạn đường ấy như những mảnh ghép di động, khiến bức tranh du lịch không còn là bản đồ tĩnh lặng mà trở thành bản giao hưởng đa thanh sắc.
Trong chuyến đi Hội An sau đó, tôi cố tình để lạc mất bản đồ. Và quả nhiên, bên ly cà phê trứng thơm lừng ở quán nhỏ bờ sông, tôi lại có dịp nghe câu chuyện về chuyến di cư của gia đình ông lão người Hoa từ thập niên 50. Đôi khi chính sự "không chuẩn bị" lại mở ra cánh cửa bất ngờ nhất.
Hóa ra trên mọi nẻo đường, con người mới là danh lam thắng cảnh sống động nhất. Những người lạ trở thành tri kỷ trong chốc lát ấy dạy tôi bài học về sự chân thành không biên giới. Dẫu biết rằng sau bữa cơm chung, mỗi người lại tiếp tục hành trình riêng, nhưng hơi ấm của những giây phút đồng hành vẫn mãi là ngọn lửa nhỏ sưởi ấm những chuyến đi xa.
Các bài viết liên qua
- Khám Phá Điểm Du Lịch Dành Cho Phượt Thủ Tại Chương Châu: Trải Nghiệm Độc Đáo
- Gợi Ý 5 Trang Web Du Lịch "HOT" Dành Cho Phượt Thủ Việt Nam
- Du Lịch Bụi và Du Lịch Truyền Thống: Điểm Khác Biệt Nào?
- Cách Tìm Bạn Đồng Hành Cho Chuyến Du Lịch Tự Lái Xe
- Cách Xử Lý Khi Bị Lừa Đảo Trong Du Lịch Bụi
- Cẩm Nang Du Lịch Theo Đoàn Cho Phượt Thủ: Hướng Dẫn Chi Tiết Kèm Hình Ảnh
- Hành Trình Tự Lái: Giúp Đỡ Bạn Đồng Hành Gặp Nạn Trên Đường
- Khám Phá Lâm Cảng Nê Thành: Trải Nghiệm Độc Đáo Cho Dân Phượt
- Tết Nguyên Đán Cùng Bạn Đồng Hành: Khám Phá Vẻ Đẹp Việt Nam
- Khám Phá Linh Thạch: Thiên Đường Du Lịch Bụi Đầy Mê Hoặc