Chuyến Phượt Định Mệnh: Khi Tình Yêu Nảy Mầm Trên Những Nẻo Đường

Chuyến Phượt Định Mệnh: Khi Tình Yêu Nảy Mầm Trên Những Nẻo Đường

HỘI PHƯỢT BỤItheresa2025-04-25 15:50:12569A+A-

Chiếc xe máy cà tàng rít lên tiếng phanh khô khan khi dừng trước quán cà phê ven đèo. Tôi vén tấm khăn che bụi đỏ au trên mặt, đôi mắt chạm phải ánh nhìn của chàng trai đang cầm bản đồ giấy nhăn nheo. "Cậu cũng đi phượt một mình à?" - giọng nói ấm áp ấy đã mở đầu cho hành trình thay đổi cả cuộc đời tôi.

Tháng 3 năm ấy, Sapa đang vào mùa mây trắng xốp như bông gòn. Chúng tôi - hai kẻ xa lạ cùng đam mê khám phá - vô tình chọn chung lộ trình từ Hà Nội lên Tây Bắc. Điều kỳ lạ là dù chưa từng gặp mặt, cách sắp xếp túi đồ của anh ấy lại hoàn hảo đến mức khiến tôi ngượng ngùng với chiếc ba lô lộn xộn của mình. Anh chỉ cười hiền lành, đôi tay gân guốc xếp lại từng món đồ cho tôi như thể đã làm việc này cả trăm lần.

Suốt chặng đèo Ô Quy Hồ quanh co, tiếng cười của chúng tôi hòa cùng tiếng gió rít qua khe núi. Đến trưa, trời đổ mưa phùn nhưng không ngăn được hai đứa dừng xe giữa rừng đào cổ thụ. Anh bất ngờ rút từ túi áo mấy thanh chocolate Thụy Sĩ còn nguyên tem, lý giải: "Phượt thủ chuyên nghiệp luôn dự trữ năng lượng khẩn cấp". Cử chỉ ấy khiến tôi bật cười mà không hiểu vì sao tim đập loạn nhịp.

Đêm đầu tiên ở bản Cát Cát, chúng tôi ngồi bên bếp lửa nhà người Mông. Ánh lửa bập bùng in bóng đôi người lạ trên vách gỗ. Anh kể về chuyến đi xuyên Việt năm 18 tuổi, tôi thì thầm nỗi sợ độ cao khi đứng trước đỉnh Fansipan. Đến khi trời gần sáng, cả hai giật mình nhận ra đã nói chuyện suốt 7 tiếng không ngừng nghỉ.

Hành trình 5 ngày 4 đêm cứ thế trôi qua trong những khoảnh khắc đan xen giữa thử thách và ngọt ngào. Có lần xe tôi xịt lốp giữa rừng thông Bản Áng, anh không nói gì cởi ngay áo khoác lót dưới bánh xe để tôi thay lốp. Lần khác khi tôi lỡ trượt chân ở Thác Tình Yêu, đôi tay vững chãi ấy đã kịp thời đỡ lấy tôi trước vực sâu.

Kỷ niệm đáng nhớ nhất là buổi chiều ở Cầu Kính Rồng Mây. Tôi đứng tim khi thấy anh bước những bước đầu tiên trên mặt kính trong suốt, đột nhiên quay lại nói: "Nếu mình nắm tay nhau đi thì sẽ đỡ sợ hơn". Cả thung lũng mây trắng như ngừng trôi trong khoảnh khắc ấy.

Chuyến đi kết thúc ở bến xe Mỹ Đình ngập nắng. Chúng tôi đứng đó lưỡng lự, vali du lịch đầy ắp kỷ niệm. "Hay là... mình cùng lên kế hoạch cho chuyến phượt miền Trung vào tháng sau?" - câu nói bất ngờ của anh khiến trái tim tôi như có đàn bướm vỗ cánh. Và thế là từ đó, mỗi chuyến đi không còn là hành trình đơn độc nữa.

Giờ đây khi nhìn lại album ảnh cũ, tôi vẫn không tin rằng tình yêu đẹp nhất đời mình lại đến từ lần gặp gỡ tình cờ giữa núi rừng hoang sơ. Có lẽ đúng như người ta vẫn nói, khi trái tim rộng mở và đôi chân không ngại xê dịch, những điều kỳ diệu nhất sẽ tự tìm đến.

Nhấn vào đây để SAO chép địa chỉ này Nội dung này được sắp xếp bởi Phượt Bụi, hãy chắc chắn để ghi địa chỉ khi chia sẻ!

 Copyright bntdumas.com Rights Reserved.Sitemaps