Hành Trình Kết Nối: Câu Chuyện Giữa Tôi Và Nhóm Phượt Thủ Miền Tây
Trong chuyến đi xuyên Việt mùa thu năm ngoái, tôi đã có trải nghiệm khó quên khi gặp nhóm phượt thủ đặc biệt tại vùng đất miền Tây sông nước. Chuyến đi bắt đầu từ ý định đơn thuần là khám phá vùng châu thổ Cửu Long, nhưng cuối cùng đã trở thành bài học về sự kết nối giữa con người với thiên nhiên và đồng loại.
Chiều hôm ấy, khi chiếc xe máy cà tàng của tôi bỗng dưng chết máy giữa con đê vắng thuộc tỉnh An Giang, ánh nắng vàng ruộm phủ lên những cánh đồng lúa chín khiến cảnh vật như bức tranh thủy mặc. Đang loay hoay với bình xăng rỗng thì tiếng cười giòn tan vang lên phía sau. Một nhóm năm thanh niên áo phông bạc màu, ba lô đầy ụ đồ dùng phượt tiến lại gần. "Đi phượt mà quên đổ xăng hả anh?" - cô gái tóc cắt ngang vai cười híp mắt, giọng Nam Bộ ấm áp như mật ong.
Họ chính là nhóm "Cá Kèo Di Động" - tên tự đặt theo loài cá đặc sản miền Tây. Thay vì chỉ chỉ đường, cả nhóm quyết định dẫn tôi về nhà trọ của họ - ngôi nhà sàn nhỏ ven kênh rạch được dựng tạm bằng ván gỗ và bạt nilon. Trong bữa cơm chiều đạm bạc với cá lóc nướng trui và rau đắng hái từ bờ kênh, tôi được nghe những câu chuyện phượt đầy màu sắc. Hóa ra họ đều là dân văn phòng Sài Gòn, mỗi tháng dành 10 ngày "trốn phố" để sống chậm giữa miền Tây.
Đêm đó, dưới ánh trăng non in bóng những thân dừa nước, trưởng nhóm - anh chàng tên Khải kể về lý do hình thành nhóm. "Phượt không phải là chạy theo điểm check-in, mà là cách thấu hiểu từng hơi thở của đất. Như con cá kèo ẩn mình trong bùn, phải kiên nhẫn mới thấy được vẻ đẹp thật sự." Câu nói khiến tôi chợt nhận ra mình đã bỏ lỡ biết bao điều thú vị chỉ vì mải chụp ảnh cho mạng xã hội.
Hành trình ba ngày tiếp theo cùng nhóm mở ra trước mắt tôi một miền Tây khác lạ. Họ dẫn tôi đến ngôi chợ nổi Cái Răng từ lúc gà chưa gáy, nơi những ghe hàng trao đổi sản vật bằng cách ném túi nilon đựng tiền qua các mạn thuyền. Chúng tôi cùng học cách chèo xuồng ba lá từ bà cụ bán nước mía, thử nghiệm món bánh xèo chay làm từ bột gạo xay đá của người Khmer. Đặc biệt nhất là đêm ngủ võng giữa rừng tràm Trà Sư, tiếng côn trùng rỉ rả hòa cùng giai điệu guitar trầm ấm của cô bạn tên Linh.
Khi chia tay ở bến xe miền quê, Khải đưa cho tôi chiếc vỏ ốc bươu vàng khô ráp: "Giữ làm kỷ niệm nhé! Nó giống như những chuyến phượt - bên ngoài xù xì nhưng bên trong chứa cả đại dương ký ức." Giờ đây, mỗi khi nghe tiếng sóng vỗ ở quê nhà Hải Phòng, tôi lại nhớ đến âm thanh rì rào của rặng dừa nước miền Tây, nơi những người lạ đã dạy tôi bài học về sự đồng hành. Đôi khi, phượt không phải là đi thật xa, mà là biết mở lòng đón nhận những mảnh ghép bất ngờ của cuộc đời.
Câu chuyện của nhóm "Cá Kèo Di Động" vẫn tiếp tục khi tôi nhận được tin nhắn từ Linh cách đây vài ngày. Họ đang chuẩn bị cho chuyến đi mới tới vùng cao nguyên đá Đồng Văn, và lần này, chiếc xe máy của tôi sẽ không còn phải đi một mình.
Các bài viết liên qua
- Những Câu Chuyện Đặc Biệt Của Dân Phượt Trên Núi Cao
- Kinh Nghiệm Vàng Cho Dân Phượt: Chia Sẻ Từ Hội Thảo Du Lịch Bụi
- Khám Phá Tiệm Dưỡng Tóc Dành Cho Dân Phượt Khi Du Lịch Việt Nam
- Ứng Dụng Du Lịch Kết Nối Bạn Đồng Hành - Trải Nghiệm Việt Nam Trọn Vẹn!
- Hướng Dẫn Chi Tiết Cách Làm Đại Lý Du Lịch Bụi Cho Người Mới Bắt Đầu
- Du Lịch Kinh Dương: "Lữ Khách" Là Ai?
- Bí Quyết Chụp Ảnh Tự Sướng Đẹp Mê Ly Cho Các Phượt Thủ Khi Du Lịch
- Du Lịch Bụi - Trào Lưu "Đi Để Trải Nghiệm" Của Giới Trẻ Hiện Nay
- Khám Phá Hành Trình: Gặp Gỡ Những Người Bạn Du Lịch Trên Đường
- Ứng Dụng Du Lịch - Cách Tuyệt Vời Để Kết Bạn Cùng Người Cùng Chí Hướng