Hành Trình Bất Ngờ: Câu Chuyện Kết Bạn Giữa Núi Rừng Tây Bắc

Hành Trình Bất Ngờ: Câu Chuyện Kết Bạn Giữa Núi Rừng Tây Bắc

HỘI PHƯỢT BỤInora2025-04-14 21:35:0912A+A-

Trong chuyến đi phượt một mình đến Sa Pa vào mùa thu năm ngoái, tôi đã không ngờ rằng mình sẽ gặp được người bạn đồng hành đặc biệt đến thế. Hôm ấy, trời mưa phùn lất phất, con đường đất đỏ trở nên trơn trượt khiến chiếc xe máy thuê của tôi liên tục bị trượt bánh. Đúng lúc đang loay hoay đẩy xe lên dốc, một giọng nói vang lên phía sau: "Cần giúp không?"

Đó là Mai, một cô gái mặc áo khoác gió bạc màu, ba lô đeo lệch vai và nụ cười rạng rỡ như nắng chiều xuyên qua mây. Cô ấy vừa cười vừa chống tay vào yên xe, đẩy mạnh một cái khiến chiếc xe bật lên con dốc dễ dàng. "Tớ cũng đang đi một mình, hay mình cùng leo Fansipan ngày mai?" - Mai đề nghị. Từ khoảnh khắc ấy, hành trình của tôi thay đổi hoàn toàn.

Suốt hai ngày tiếp theo, chúng tôi trở thành đôi bạn kỳ lạ. Mai hóa ra là hướng dẫn viên du lịch bán thời gian, am hiểu từng ngóc ngách của vùng cao. Cô chỉ cho tôi cách nhóm lửa bằng vỏ cây khô, hái lá ngón xanh nấu canh đắng với thịt gà rừng, và kể chuyện về những đứa trẻ H'Mông học tiếng Kinh trong lớp học tạm bợ. Đêm đầu tiên ngủ lại trong nhà sàn của gia đình người Dao Đỏ, tiếng sáo Mông vi vút trong sương khiến tôi giật mình tỉnh giấc, thấy Mai đang ngồi vắt chân chữ ngũ bên bếp lửa, tay lật từng trang nhật ký đã ố vàng.

Đến ngày chinh phục đỉnh Fansipan, trời bất ngờ đổ mưa xối xả. Con đường mòn trơn như đổ mỡ, gió rít từng hồi khiến những cây pơmu già rung rinh. Mai nắm chặt tay tôi khi chúng tôi bám vào dây thừng leo qua đoạn đá tai mèo nguy hiểm. "Nhìn thẳng về phía trước!" - cô hét vượt qua tiếng gió gào - "Nơi này năm ngoái có đoàn khách Nhật bị lạc 3 ngày đấy!". Chính sự bình tĩnh và kiến thức sinh tồn của Mai đã giúp chúng tôi không trở thành "nhân vật chính" trong tin thất lạc tiếp theo.

Khi xuống núi, trong lều trại ấm áp bên nồi lẩu cá hồi nóng hổi, Mai mới kể về lý do cô thường xuyên đi một mình. "Ba mẹ mất sớm trong vụ lở núi khi tôi 12 tuổi. Đi để quên, để thấy mình không cô độc nhất thế gian." Câu nói ấy khiến tôi hiểu vì sao đôi mắt cô luôn có nét buồn xa xăm dù miệng không ngớt cười.

Chúng tôi chia tay ở bến xe Lao Cai lúc 5h sáng, trao nhau địa chỉ email viết vội trên tờ vé tàu cũ. Một năm sau, tôi nhận được tấm thiệp từ Đà Lạt - nơi Mai đang làm tình nguyện ở trại trẻ mồ côi. Trong ảnh, cô vẫn nheo mắt cười tươi bên đàn em nhỏ, chiếc ba lô cũ kỹ đã thay bằng túi vải thổ cẩm. Còn tôi, từ một kẻ chỉ biết check-in điểm sống ảo, đã học được cách lắng nghe tiếng thì thầm của núi rừng và trái tim người lạ.

Hóa ra những chuyến đi không chỉ để khám phá thế giới, mà còn là dịp vũ trụ sắp đặt cho ta gặp những mảnh ghép tưởng chừng không liên quan. Như câu ngạn ngữ H'Mông Mai từng dạy tôi: "Con đường đẹp nhất là con đường ta đi cùng kẻ lạ trở thành tri kỷ". Và đôi khi, chính những người bạn đường bất ngờ ấy mới là món quà quý giá nhất hành trình.

Nhấn vào đây để SAO chép địa chỉ này Nội dung này được sắp xếp bởi Phượt Bụi, hãy chắc chắn để ghi địa chỉ khi chia sẻ!

 Copyright bntdumas.com Rights Reserved.Sitemaps