Hành Trình Đi Nhờ và Những Cung Bậc Cảm Xúc Khó Quên

Hành Trình Đi Nhờ và Những Cung Bậc Cảm Xúc Khó Quên

HỘI PHƯỢT BỤIgladys2025-04-23 10:05:1212A+A-

Trong thế giới của những người yêu xê dịch, "đi nhờ xe" không chỉ là cách tiết kiệm chi phí mà còn là cánh cửa mở ra những trải nghiệm chân thực nhất về con người và văn hóa. Tôi vẫn nhớ như in cảm giác lần đầu giơ tay xin đi nhờ trên con đường đèo Hải Vân quanh co – bàn tay run nhẹ, nụ cười ngượng nghịu, và trái tim đập thình thịch như muốn thoát khỏi lồng ngực.

Những phút đầu tiên: Sự bỡ ngỡ đan xen hy vọng Chiếc xe tải dừng lại khiến tôi vội vã lau vệt mồ hôi trên trán. Anh tài xế tuổi ngoài 40 với khuôn mặt rám nắng mở cửa hỏi: "Em đi tới Đà Nẵng hả? Lên đây ngồi tạm với anh!" Khoang cabin ngập mùi xăng dầu và tiếng nhạc bolero trầm đục. Hai tiếng đồng hồ trò chuyện, tôi biết thêm về cuộc đời của người đàn ông từng lái xe xuyên Việt 20 năm, về cách ông nhận ra tôi là "dân phượt" qua đôi giày leo núi lấm bùn.

Nhịp điệu bất ngờ: Khi lịch trình thuộc về số phận Có những chuyến đi nhờ trở thành bản hợp xướng của những điều không tưởng. Như lần tôi cùng nhóm bạn người Pháp chia sẻ chỗ ngồi với thùng gà sống trên xe khách miền Tây. Tiếng gáy oắt oảng hòa cùng tiếng cười giòn tan khi chiếc xe nghiêng nghiêng qua những con lươn đất đỏ. Hay khoảnh khắc ngồi sau xe máy của bà cụ 70 tuổi ở Ninh Bình, tóc bạc phơ bay trong gió như tơ trời, bà kể chuyện thời trẻ đi gánh gạo qua rừng bằng giọng cười khoái chí.

Mảnh ghép cảm xúc: Từ nghi ngờ đến tin yêu Không phải lúc nào những ngón tay xin đi nhờ cũng được đáp lại. Có ngày tôi đứng 3 tiếng đồng hồ ven quốc lộ 1A với 27 chiếc xe lướt qua làm tung váy áo. Nhưng chính trong sự chờ đợi ấy, tôi học được bài học về lòng kiên nhẫn và nghệ thuật "đọc vị" những ánh mắt qua kính ô tô – nụ cười chân thành thường đi cùng chiếc xe cũ kỹ, còn vẻ mặt dè dặt thường ẩn sau kính mờ của xe sang.

Những món quà vô hình: Ký ức đong đầy Đêm ngủ nhờ nhà dân ở bản Lùng Cúng (Lào Cai), tôi được ông chủ nhà tặng chiếc vòng tay bằng vỏ cây nghiến với lời thì thầm: "Con cầm đi, nó sẽ dẫn đường cho những chuyến đi". Sáng hôm sau khi chia tay, tôi để lại túi thuốc lào loại ngon nhất Hà Thành trên bàn thờ tổ tiên nhà họ. Những trao đổi không lời ấy khiến tôi hiểu rằng lòng tốt không cần ngôn từ, nó như hơi ấm len lỏi qua kẽ tay khi hai bàn tay xa lạ chạm nhau.

Trở về: Hành trang mới trong ba lô Sau 2 tháng rong ruổi 3000km từ Bắc vào Nam bằng cách đi nhờ, ba lô tôi không thêm vật kỷ niệm nào ngoài cuốn sổ tay đầy ắp những dòng chữ nguệch ngoạc: số điện thoại của chị bán xôi gánh ở Ngã ba Đồng Lộc, công thức pha cà phê đất của anh nông dân Tây Nguyên, bài thơ chữ Hán viết vội trên mảnh giấy bao thuốc của cụ giáo làng xứ Huế...

Hóa ra phép màu của những chuyến đi nhờ không nằm ở điểm đến, mà ở cách ta buông bỏ sự kiểm soát để đón nhận thế giới bằng trái tim rộng mở. Mỗi chiếc xe dừng lại không chỉ mang theo người qua đường, mà còn chở cả những câu chuyện chưa kể, những nụ cười chớm nở và cả những giọt nước mắt chực trào sau lớp kính cửa sổ. Đó là thứ ngôn ngữ chung của những tâm hồn đồng điệu – nơi ranh giới giữa người lạ và tri kỷ chỉ cách nhau một cái gật đầu.

Nhấn vào đây để SAO chép địa chỉ này Nội dung này được sắp xếp bởi Phượt Bụi, hãy chắc chắn để ghi địa chỉ khi chia sẻ!

 Copyright bntdumas.com Rights Reserved.Sitemaps